Đau khổ trong mối tình thầm lặng với chị dâu


Cái sự thật cay nghiệt đó giày vò tôi hàng đêm, biến một thằng con trai vui vẻ, cởi mở, yêu đời như tôi trước đây thành một người trầm lặng, ít nói, co mình lại trong gia dinh.

Tôi tự nguyền rủa lý‎ trí của mình không đủ mạnh mẽ để chế ngự con tim đập sai nhịp
Người ta bảo, ghét của nào trời trao của ấy, điều này thật đúng trong trường hợp của tôi. Là một thằng đàn ông ở tuổi trưởng thành, tôi muốn được sống, được làm việc, được yêu đương hết mình. Tôi khao khát cống hiến sức trẻ và trí tuệ của mình cho công việc, khao khát trao gửi con tim nồng nàn cháy bỏng cho một nửa của mình. Tôi sợ nhất là phải đi bên lề cuộc sống, không được sống thật với trái tim của mình. Nhưng cái điều tôi sợ nhất ấy lại xảy ra với tôi. Tôi là một kẻ thứ ba đơn độc và “chầu rìa” cuộc sống.

Sự thật là, tôi đã thầm yêu chị dâu mình. Cái sự thật cay nghiệt đó giày vò tôi hàng đêm, biến một thằng con trai vui vẻ, cởi mở, yêu đời như tôi trước đây thành một người trầm lặng, ít nói, co mình lại trong gia đình. Tôi đau khổ khi ngày ngày nhìn anh chị mình hạnh phúc bên nhau. Tôi tự nguyền rủa lý‎ trí của mình không đủ mạnh mẽ để chế ngự con tim đập sai nhịp.

Một thời gian dài, tôi sống trong những ‎suy nghĩ tội lỗi về việc sẽ cướp chị dâu từ tay anh trai của mình. Tôi tự biện minh cho những suy nghĩ đó rằng con tim khi yêu có lý‎ lẽ riêng của nó mà l‎ý trí không thể lấn lướt.

Tôi và chị dâu, cũng là người tôi thầm yêu trộm nhớ, là những người bạn thân thiết. Thời giao duc đại học, chúng tôi cùng là những cán bộ đoàn năng nổ, nhiệt tình, xốc vác. Chúng tôi đã có những kỷ niệm không thể nào quên khi cùng tham gia trên chuyến tàu Thanh niên Đông Nam Á. Gần hai tháng ăn ở, hoạt động, giao lưu cùng nhau, tôi đã có thời gian hiểu và yêu quý‎ tính cách gần gũi, thân thiện, dễ gần của cô bạn gái nhỏ nhắn xinh xắn. Sự hiểu biết, trí tuệ và sự tinh tế của cô gái này đã chinh phục trái tim vốn kiêu ngạo của tôi. Chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết hơn sau chuyến đi đó.

Sinh nhật lần thứ 23, tôi đã mời bạn bè thân thiết tới nhà mình, và tất nhiên không thể thiếu cô ấy. Trong buổi tối hôm đó, anh trai tôi tham dự cùng bạn bè tôi. Vì cũng sàn sàn tuổi nhau nên mọi người dễ dàng thân thiện với nhau. Anh trai hơn tôi hai tuổi và cũng vừa mới ra trường đi làm. Tôi rất vui khi thấy cô bạn gái của tôi và gia đình mình thân thiện, vui vẻ.



Anh trai tôi và cô bạn gái ấy tỏ ra rất hợp cạ với nhau, họ cùng hát và ăn uống rất vui vẻ

Nhưng niềm vui ấy đã nhanh chóng trở thành một nỗi lo lắng khi anh trai tôi và cô bạn gái ấy tỏ ra rất hợp cạ với nhau. Họ cùng hát, họ cùng nhảy, cùng ăn uống rất vui vẻ. Những linh cảm về điều gì đó không lành sắp xảy ra đã trở thành sự thật. Cô ấy và anh trai tôi đã thích nhau sau ngày sinh nhật tôi.

Ngày cô ấy chia sẻ với tôi về chuyện tình cảm với anh trai tôi là ngày mà trái tim tôi vỡ vụn. Tôi không còn biết phải nói thế nào nữa. Nhìn thấy anh trai lâng lâng trong niềm hạnh phúc mà con tim tôi như tan chảy. Tôi biết phải làm sao đây khi chính tôi không giữ nổi tình yêu của mình, tôi đã quá cẩn trọng khi không tỏ tình sớm hơn với cô ấy. Còn cô ấy, vì đã quá thân với tôi nên cũng chẳng mảy may để ‎ý đến con tim loạn nhịp của tôi mỗi khi chúng tôi ở cạnh nhau. Họ hạnh phúc bên nhau, còn tôi thì như kẻ điên dại với nỗi niềm không thể tỏ cùng ai.

Tôi buộc phải chọn cách hi sinh để cho anh tôi và cô ấy được hạnh phúc bên nhau. Lý trí buộc tôi phải làm như vậy, nhưng con tim vốn đa tình của tôi thì bị tổn thương sâu sắc. Tôi không thiếu các cô gái đẹp vây quanh, nhưng tôi chỉ yêu một mình cô ấy. Nỗi nhớ về cô ấy, về những nơi chúng tôi đã đi qua, về những kỷ niệm không thể nào quên trên chuyến tàu đó giày vò tôi mỗi ngày. Tôi muốn thoát ra, tôi muốn dứt bỏ mọi suy nghĩ ấy nhưng dường như không thể. Càng muốn quên lại càng nhớ. Và rồi, tôi đã chọn cách đi xa để quên.

Sau khi ra trường, tôi xin gia đình cho phép vào Nam lập nghiệp. Tôi vẽ ra một viễn cảnh tương lai tươi đẹp khi tôi vào đó để gia đình yên lòng, nhưng kỳ thực, tôi chỉ có duy nhất một mục đích, là quên cô ấy. Có những lúc, tôi ghen với chính anh trai mình. Tôi đau đớn, tôi muốn gào thét, muốn cả thế giới này biết rằng tôi yêu và nhớ cô ấy biết chừng nào.

Mỗi lần như vậy tôi phải tìm đến rượu để mong rằng rượu sẽ là cứu cánh của tôi, sẽ giúp tôi quên đi tất cả. Nhưng dường như rượu cũng phản bội lại tôi, ngay cả trong cơn say, tôi vẫn không nguôi nhớ về cô ấy. Phải thừa nhận rằng, tôi là kẻ sống lý‎ tưởng và lãng mạn. Chính vì lẽ đó mà con tim mạnh mẽ của tôi đã trở nên yếu mềm trước một cô gái mà tôi biết, mãi mãi không thuộc về mình. Càng đau khổ vì tình yêu không lối thoát, không thể chia sẻ này, tôi càng thấy mình kém cỏi.

Trí não tôi dường như bị tê liệt. Tôi gần như chịu đựng được cái cảm giác chôn giấu một tình yêu vẫn âm ỉ cháy trong tim. Tôi chỉ muốn nói ra để lòng mình nhẹ bớt, để ít nhất cô ấy biết rằng, bấy lâu nay, vẫn có một người dành trọn con tim cho cô ấy, đứng từ xa dõi theo cô ấy từng ngày. Tôi cũng đã nghĩ tới hậu quả của việc mình nói ra.

Có thể anh trai và gia đình sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Có thể, tôi sẽ mãi mãi mất đi một người bạn. Có thể, người đời sẽ lên án, sẽ khinh bỉ tôi, sẽ cho tôi là kẻ ích kỉ. Nhưng, nếu không nói ra, tôi dường như muốn phát điên, tôi đã giấu kín tình yêu đó 3 năm rồi. Và, tôi không thể chịu đựng được nữa nếu không nói ra.

Đúng thời điểm đó, tôi nhận được tin anh trai tôi và cô ấy sắp tổ chức đám cưới. Không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó: Tan nát, đau đớn, cô đơn. Tôi đã thức cả đêm và viết cho cô ấy một lá thư thật dài. Viết không phải để gửi, mà viết để tôi cảm thấy khuây khỏa hơn, một lá thư vĩnh biệt mối tình thầm lặng, vĩnh biệt hình ảnh người con gái mà tôi dành trọn yêu thương, vĩnh biệt những kỷ niệm đẹp. Lá thư đó giờ đang ở biển. Đám cưới họ tôi đã không về.

Tôi tìm tới một ngôi chùa, để tu tâm, để cầu mong một sự giải thoát. Thật may mắn, tôi đã được sư thầy trụ trì cho ở đó 3 tháng. Thời gian đó, tôi hoàn toàn rảnh rang để suy nghĩ về giá trị sống, về tình yêu, về hạnh phúc, về sự hi sinh. Đạo Phật cho rằng, ba tội lỗi lớn nhất của đời người là tham, sân, si. Có lẽ tôi đã phạm cả ba tội này.

Mưu cầu người yêu từ kẻ khác là tham, khi chưa đạt được mục đích của mình thì mê muội, mù quáng hòng tìm cách để đoạt được nó, rồi để cho sân hận lớn lên trong lòng bởi sự ghen tuông, ích kỷ. Tôi có đức tin vào đạo đức của nhà Phật. Mỗi ngày, tôi loại trừ một chút tham, sân, si trong con người mình, dù điều đó là khó, nhưng không phải là không thể làm được. Đạo Phật đã cho tôi một niềm tin mãnh liệt rằng, một ngày nào đó, tâm hồn tôi sẽ hoàn toàn thanh thản để kiếm tìm hạnh phúc mới cho mình.